Nhiều người nhận xét truyện Sông Ngầm là cuốn dở nhất, chán nhất trong series 5 tác phẩm của Lôi Mễ, vì nó nhạt nhòa, không mang tính chất gay cấn kịch tính như những tác phẩm đọc giả thứ 7, ánh sáng thành phố, giáo hóa trường… không phải là đối đầu giữa Phương Mộc và 1 tên sát nhân nguy hiểm đáng sợ, tính chất tội phạm học và tâm lý học tội phạm ko được đẩy lên cao.
Nhưng như 1 bạn đã nhận xét, cuộc đối đầu này là cuộc đối đầu giữa Phương Mộc và 1 tổ chức tội phạm, giữa sức mạnh của cảnh sát và thế lực của 1 đường dây tổ chức tội phạm lớn đầy nguy hiểm.
Sự kịch tính, gay cấn vẫn có, căng thẳng thậm chí còn đc đẩy lên cao độ, nhất là ở những chương cuối, khi mọi niềm tin của Phương Mộc đã sụp đổ, khi anh dần rơi vào trạng thái tuyệt vọng, để rồi tìm ra con đường sáng giải quyết vụ việc 1 cách chủ động, đầy tài tình.
Sông Ngầm, không máu me, không đâm chém hay giết người dã man như những tác phẩm khác. Nó tinh vi, hồi hộp và căng thẳng ở 1 mức độ khác, mà vẫn khiến người ta suy ngẫm. Chỉ là những tràng đấu súng, hay những số phận con người xa rời xã hội, nhưng thực sự đáng để đọc và đáng để tôn trọng.
Lôi Mễ là tác giả Trung Quốc yêu thích nhất của tôi thuộc thể loại trinh thám kinh dị cùng với Kim Dung, và hy vọng rằng series này sẽ không chỉ dừng lại ở 5 tập…
Mọi người đừng bỏ qua truyện hay này nhé. Đọc truyện tại : http://webtruyen.com/song-ngam/
Tác giả bài viết : Tạ Hồng Bản