“Vào thời khắc mọi dây đàn bị đứt, chúng đều phát ra tiếng kêu xé lòng, bởi chúng không cam tâm lặng lẽ chết đi.” Đây thực sự là câu nói khái quát nhất cho cả thiên truyện “Bến xe” và tình yêu đầy bi thương trong truyện. Cụ thể ra sao, bạn theo dõi bài Review truyện Bến xe ngay phía dưới nhé.
Tác giả: Thương Thái Vi
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại
1. Tóm tắt nội dung truyện Bến xe
Bến xe của tác giả Trương Thái Vi kể câu chuyện tình cảm động giữa thầy giáo dạy văn khiếm thị Chương Ngọc và cô học trò cấp 3 tên Liễu Địch.
Chương Ngọc là một người tài hoa và có nhân cách cao đẹp, không may mắn trong một đám cháy anh bị mất hết tài sản và cả ánh sáng từ đôi mắt. Chương Ngọc sau đó xin về dạy văn tạm thời tại một trường trung học. Nhưng luôn mang trong lòng nỗi mặc cảm và niềm kiêu hãnh, Chương Ngọc sống thu mình, không chấp nhận sự giúp đỡ thương hại của bạn bè, đồng nghiệp.
Còn Liễu Địch là cô học trò nhỏ hồn nhiên, trong sáng, có lòng nhân ái và rất yêu văn chương. Những bài giảng của thầy giáo mù Chương Ngọc cho cô biết ước mơ và hướng cô tới lý tưởng sống cao đẹp. Cảm động trước những bài học của thầy, Liễu Địch kiên quyết muốn giúp đỡ thầy. Vì thế cô học nguyện làm trợ lý cho thầy ở trường, đưa thầy từ trường ra bến xe, chấm bài giúp thầy. Cũng nhờ Liễu Địch, Chương Ngọc tìm lại được niềm vui sống đã mất đi từ khi mất đi đôi mắt.
Hai người với hai tâm hồn, tính cách và địa vị cách xa nhau nhưng lại tìm thấy sự đồng điệu ở nhau. Từ tình thầy trò, một tình yêu âm thầm, cao cả, thánh thiện dần nhen nhóm. Với “Bến xe”, tác giả ẩn dụ một điểm dừng trong cuộc đời mỗi người, khi người ta nhìn lại những điều đã qua và lạc quan chờ đợi những điều đang tới. Diễn biến câu chuyện ra sao, mời bạn tiếp tục theo dõi bài Review truyện Bến xe dưới đây.
Tình yêu thánh thiện, cao cả mà bi thương
Mối tình nảy nở giữa thầy giáo mù Chương Ngọc và cô học trò Liễu Địch nảy nở, nhưng không ai biết rằng tình yêu của họ bắt đầu từ đâu. Đó có phải trong lần gặp gỡ đầu tiên, khi thầy Chương đọc xác từng câu chữ trong mọi tác phẩm văn học trước lớp dù không hề nhìn vào sách? Từ lúc Liễu Địch đưa tay đỡ lấy thầy Chương sắp ngã, cô kiên quyết không buông dù thầy lạnh lùng xua đuổi? Hay từ lúc cô viết bài văn về thầy Chương, rồi thầy mở lòng kể về câu chuyện đầy đau khổ của mình? Có có khi nào từ khoảnh khắc cô trông thấy thầy Chương đợi mình ở bến xe giữa trời tuyết?
Không ai biết, người đọc cũng không biết. Nhưng qua năm tháng, tình yêu ấy cứ lớn dần lên, không có điểm dừng. Liễu Địch bằng sự chân thành, lương thiện từng bước tiến vào thế giới tăm tối của thầy Chương. Còn người thầy mù lạnh lẽo, cô độc cũng từng bước được tấm lòng thiện lương, trong sáng của Liễu Địch sưởi ấm. Tâm hồn của hai người được văn chương kết nối, hòa quyện vào nhau như một tác phẩm đẹp mà vương vất nối buồn.
Thầy Chương là người vốn thích một mình giấu kín mọi nỗi lòng, nhưng duy chỉ có tình yêu dành cho Liễu Địch là không thể kìm nén. Tình yêu ấy như con sóng từng đợt cuồn cuộn trào dâng, khiến trái tim từng hồi nhức nhối. Liễu Địch đã mang đến ánh sáng và sự ấm áp cho căn phòng đang chìm ngập trong bóng tối của thầy, giúp thầy một lần nữa cảm nhận được sự rộn ràng của sự sống.
Nhưng hạnh phúc luôn đi cùng nỗi đau. Liễu Địch với dự dẫn dắt của thầy Chương đã trở thành thủ khoa đậu vào Đại học Bắc Kinh. Đó là kỳ vọng của Chương Ngọc, là ước mơ của Liễu Địch, nhưng đó cũng là sự ngáng trở, cắt đứt mối duyên của hai người.
Lần cuối Liễu Địch đến nhà thầy Chương, cũng là lần đầu tiên thầy để tình cảm phủ mờ lý trí. Lúc này, thầy không còn là thầy Chương, mà đơn thuần là người đàn ông tên Chương Ngọc, đang khao khát tình yêu, đang buông thả để mặc cho tiếng lòng mình chạm đến trái tim của Liễu Địch, vang vọng trong không gian nhỏ bé của hai người. Lời thổ lộ ấy thốt ra đứt quãng, khiến người đọc nghẹt thở và rơi nước mắt: “Liễu Địch!!” “Em…em có thể cho tôi “ngắm” em được không?”
Và ngày chia tay ở bến xe, là lần duy nhất và cũng là lần sau cuối trong đời thầy đủ dũng cảm để đối diện với khao khát yêu và được yêu của bản thân. Thầy cầu xin một lần được “ngắm nhìn” gương mặt Liễu Địch qua đôi bàn tay để khắc ghi hình ảnh cô trong tâm trí. Và bằng thứ tình yêu mãnh liệt, bất chấp hậu quả, thầy dang tay ôm lấy người con gái mà mình yêu thương, chỉ để một lần được cảm nhận sự luyến lưu, ấm áp giữa những người yêu nhau.
“Tôi thật sự hi vọng…lúc này… đôi mắt tôi có thể bừng sáng, cho dù chỉ một phút. Một phút thôi cũng được, tôi nguyện dùng cả sinh mạng của mình để đánh đổi”
Và đó phải chăng là khoảnh khắc chia ly ấy cũng là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong quãng đời 28 năm của người đàn ông mang tên Chương Ngọc? Rồi thầy Chương cười rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân, chia tay Liễu Địch ở bến xe mang ước hẹn không tên của hai người.
Tình yêu không vượt qua được rào cản dư luận
Thực ra, ai có thể định nghĩa được tình yêu? Tại sao xã hội ấy cho rằng tình yêu cao đẹp giữa họ là sai trái? Câu chuyện tình bi thương ấy phản ánh cái góc đen tối, bẩn thỉu của xã hội. Người ta thường ghen ghét cái tài, khinh nhờn cái đẹp, đề cao những giá trị vật chất, bó mình trong định kiến để rồi chà đạp lên những điều cao thượng, dập tắt đi tình yêu.
Đáng phẫn nộ hơn đó là sự bất công với sự trớ trêu của số phần thầy Chương. Mọi bất hạnh của đời thầy lại đến từ sự hi sinh của tình cho người khác, nhưng cuối cùng kẻ được thụ hưởng lòng tốt lại là kẻ bức thầy đến đường cùng. Nhưng con người cao quý ấy, đến cuối cùng vẫn không đủ tàn nhẫn để tổn thương người khác. Thầy thậm chí cũng không một lời oán trách số phận, oán trách con người. Nhưng cho đến ngày cuối đời, lòng thầy luôn âm ỉ hai tiếng “giá như” cho tình yêu duy nhất của đời mình, tình yêu mà thầy dùng cả sinh mạng của mình để bảo vệ.
Mình đọc tiểu thuyết ngôn tình mới “Bến xe” trên một chuyến xe khách đi xa, mình đã khóc không thể ngừng vì thương cho tình yêu của hai người, cũng khóc vì cảm động trước tấm lòng, tình yêu không toan tính của cả hai. Dù buồn đau, kết thúc của tình yêu ấy không thể khác đi. Bởi thầy Chương dù cố hết sức cũng không thể đỡ đần, bảo vệ Liễu Địch như những người đàn ông bình thường khác, mà sự tôn nghiêm của một người đàn ông trưởng thành sẽ khiến thầy sụp đỡ.
Còn Liễu Địch dù yêu và bảo vệ thầy Chương đến đâu cũng sẽ bị tổn thương bởi chẳng thể sẻ chia nhiều nỗi buồn, bế tắc với người mình yêu. Mối quan hệ này dù tình yêu có lớn đến đâu cuối cùng cũng sẽ khiến cả hai mang đầy tổn thương và mắc kẹt trong một vũng lầy không thể tiến về phía trước.
Kết luận
Dù kết thúc buồn nhưng đó là kết thúc tất yếu và dù bi thương nhưng bạn nên đọc một lần. Để thấy thế nào là tình yêu khắc cốt ghi tâm, để biết cảm giác đau đến khó thở khi dù yêu mãnh liệt không thể đến với nhau. Hơn hết đó là tình yêu cao thượng, tình yêu giàu lòng hi sinh. Hy vọng rằng, bài Review truyện Bến xe nhỏ này sẽ giúp bạn hiểu thêm đôi chút về tác phẩm và quyết định có khám phá hay không.